Không một lần đến với nhau 1 cách chân thật nhất, ta đi chung nhau từ những tin nhắn, những yêu thương, buồn đau, nước mắt và cả nụ cười...và vì thế anh yêu em từ những giây phút đó...
Như là một con người đi ra từ tuyệt vọng và cô đơn giữa muôn vàng nỗi đau...anh cố che đậy nó bằng một nụ cười vô cảm...anh đã từng yêu, yêu rất nhiều một người con gái khác...người ấy không giống em...
Anh với em là những người bạn đặt biệt của nhau ta chưa từng cùng chung một bước đường thương nhớ, chẳng vì nhau đón chờ sự ấm áp... nhưng có lẻ riêng anh lại ích kỷ và dọn riêng cho em 1 vị trí trong yêu thương của chính mình..
Anh và em cũng giống như 1 con thuyền...sẽ thật an toàn khi đậu ở bến hứng những cơn sóng nhẹ nhàng êm dịu bên bờ cát yên ấm...nhưng thuyền thì không làm ra chỉ để đỗ ở bến..
Có lẻ anh sai khi cố gắng phá vỡ khoảng cách..nhưng anh sẽ không hối hận về đều đó...bởi dù chỉ là 1 khoảng thời gian ngắn thôi...nhưng anh đã sống thật với tình cảm của mình...anh đã vội vì thế anh muốn mình có thời gian chờ đợi...con thuyền sẽ ra khơi ở một thời điểm tốt hơn.. khi nào sẵn sàng thì cho anh biết nhá... còn giờ hãy là người đồng hành cùng anh ở cái bến đỗ này mà ngắm hoàng hôn...đừng như những con sóng kia cuốn trôi mọi thứ ra xa rồi bỏ lại bờ cát lạnh lẽo..