Đôi khi tôi tự hỏi mình đã làm gì sai để cả bạn thân cũng rời bỏ...và sau 1 nụ cười chua chát, câu trả lời duy 1 tôi có được là sự sai lầm...mày luôn là điều mày nghỉ mà quên đi trách nhiệm sau đó... mày thích 1 cuộc sống tốt cho người ta...mày muốn cho người ta tất cả cái mày có..nhưng mày quên đi một chuyện là cái mày có thì có giá trị gì với người ta hay không...và người ta có thật sự cần hay không...trông khi mày xem người ta là cuộc sống của mày...

Ngay cái thời điểm mày cố gắng sống thật thì đó lại là lúc mày để lộ ra điểm yếu trong mày..và thật dở hơi khi người ta xem nó như một trò tiêu khiển..tình cảm mà mày dành cho người ta cũng giống như cái ánh sáng yếu đuối được thắp lên bởi chiếc bật lửa kia vậy...dù mày có cố gắng giữ cho đến khi bỏng tay đi chăng nữa, thì rồi ánh sáng ấy cũng sẽ cạn dần theo thời gian..cho đến khi tắt liệm đi..và đó cũng chính là cái kết thúc mà mày sẽ phải đón nhận...thế nên hãy thổi tắt nó đi.. thổi tắt cái hy vọng trẻ con và hoang tưởng trong đầu mày..rồi sau đó sống thật yên lặng và chậm trãi như cái bầu không khí của bóng tối vậy... nó sẽ thích hợp với mày hơn..làm đi tôi ơi..!